Con tôi còi dí còi dị: 18 tháng chỉ 7,7kg và được xếp vào kênh suy dinh dưỡng nặng. Cứ mỗi bữa ăn là hai mẹ con ngập ngụa nước mắt, mệt nhoài và mẹ thấy bất lực vô cùng.
Cho con uống sữa bằng xi lanh là nỗi ám ảnh của tôi. Ảnh mang tính chất minh họa từ internet
Mẹ la hét rồi dỗ dành, chỉ cầu mong con hé cái miệng chúm chím xinh kia đang mím chặt- dù một xíu thôi mẹ sẽ nhẹ nhàng, nhanh tay ấn muỗng cháo vào môi dưới và một cách lành nghề sẽ làm con tách miệng ra.
Mẹ lại tiếp dỗ ngọt, năn nỉ và chỉ vào hình chó mèo, thậm chí mẹ và ba đứng múa hát quay cuồng để con thôi ngậm mà chịu nuốt miếng cháo, sữa vào miệng. Mỗi lần con nuốt là mẹ như cất bớt một tảng đá- dù con ăn trong nước mắt, trong sự bất lực lắc đầu, niểng cổ để tránh “mục tiêu” của mẹ. V
ậy mà, có nhiều hôm, chỉ còn một hai muỗng nữa, mẹ đang khấp khởi mừng vì sắp về đích thì con: “ụa, ụa” làm mẹ mất vốn lẫn lời. Mẹ lại dằn vặt, tự trách mình giá đừng tham lam, giá đừng cố ép con đến cùng, có lẽ con đã dằn bụng được một ít.
Mẹ không biết con biếng ăn từ đâu, khi vài tháng tuổi, con cũng uống sữa như các bạn cùng độ tuổi. Nhưng khi ăn dặm lúc 9 tháng, chỉ tháng đầu con ăn tốt, còn sau đó thì kiên quyết “tuyệt thực” và cả món sữa trước đó con không chê, giờ cũng là món con cự tuyệt.
Mẹ kiên nhẫn, mẹ làm đủ cách để con ăn. Con không ăn ở nhà: mẹ cho con ăn rong. Con không thích ăn rong bằng xe đẩy: mẹ cho con ngồi xe máy, mỗi lần ba thắng “két”, con cười há miệng là mẹ được một muỗng cháo/sữa. Con không thích món ăn đơn điệu, mẹ cho món ăn nhiều màu sắc… nhưng mẹ vẫn thua trên sân nhà. Tới bữa ăn của con là mẹ bị ám ảnh, thậm chí có nhiều đêm mẹ mơ con há miệng và nuốt khi mẹ cho ăn. Giấc mơ tưởng chừng giản dị nhưng sao quá xa vời với mẹ.
“Đồng hành, đồng minh” với con còn có bé Sữa- con dì út con. Sữa trước đó ăn rất ngoan, nhưng từ khi 10 tháng là biếng ăn kinh khủng, dụ thế nào cũng không chịu nuốt, làm cô vú em có lúc chịu không nổi đã lén lấy tay ấn sâu vô lưỡi Sữa, để Sữa nuốt, nhưng bé chẳng nuốt, mà còn nôn ói ra hết.
Và mẹ bỗng nảy ra sáng kiến hay tối kiến chẳng biết, là cho con uống sữa bằng ống xi lanh. Mẹ bơm mỗi lần 5ml, “me” con cười giỡn là mẹ cho vào khóe miệng và nhanh tay bơm. Con từ lạ lẫm, chuyển qua thích thú và cũng có hôm cảm thấy sợ hãi khi mẹ vừa đưa ống xilanh lên. Mấy tháng nay, sữa, cháo, yaourt, nước cam… vào miệng con đều bằng đường ống chích.
Ai nhìn thấy cảnh này cũng há hốc ngạc nhiên và nhìn mẹ con mình như… thú quí hiếm. Đành kệ, vì chẳng còn cách nào khác, dù mẹ đã cho con đi khám dinh dưỡng, cho con uống kẽm, sắt, canxi và biết bao loại cốm dành cho trẻ biếng ăn.
Vậy mà con cũng “nói không” với ăn uống, con vẫn gầy quắt queo vì 8 tháng nay, con không lên cân lạng nào. Mẹ chỉ mơ có một phép màu, giúp con gái của mẹ hết biếng ăn, mẹ hy vọng và luôn hy vọng.
Mẹ Nhím xù
Nguồn PNO