Xa cậu từ khi học lớp 4, sau một cuộc thi học sinh giỏi, cậu được chuyển đến một trường tốt hơn, để lại trong tớ cảm giác hụt hẫng và cảm thấy mình kém cỏi. Suốt 5 năm sau đấy, tớ vẫn luôn nghĩ về cậu để làm điểm nhìn cho tớ nỗ lực. Tớ vẫn tin sẽ gặp lại cậu và tự hứa luôn làm tốt để khi gặp lại, tớ tự tin mà nói rằng: "Tớ nhớ cậu và tớ đã luôn học tốt".
Gặp lại khi chúng ta tiếp tục học chung lớp cấp 3 và đại học, lúc ấy tớ giữ im lặng. Cho tới giờ, tớ vẫn chưa nói với cậu câu đó. Ra trường, tớ với cậu lại ở cùng khu. Gần cậu suốt 9 năm, tới giờ tớ vẫn thấy mình mãi xa cách cậu.
Năm 2012, lại một lần nữa cậu im lặng chuyển vào Cần Thơ. Hơn 11 năm tớ đi con đường của riêng tớ và chọn cách im lặng dõi theo cậu như những năm chúng ta xa cách. Hơn 11 năm, tớ luôn nỗ lực làm tốt, cũng là khoảng thời gian tớ nghĩ sẽ để chúng ta mãi lướt qua nhau thế. Tớ cứ nghĩ cảm xúc dành cho cậu đã bị lãng quên và tớ chẳng bao giờ có đủ dũng khí nói với cậu những điều này. Tớ từng có lúc để mình rung động trước người khác nhưng cuối cùng tớ vẫn để những cảm xúc đấy trôi đi.
Tớ biết, cậu chưa một lần nào nhìn nhận tớ, nhưng tớ sẽ chờ cậu...
Tớ sẽ tiếp tục để cậu lướt qua tớ nếu như chuyến công tác ra Hà Nội lần này gặp lại cậu đừng cho tớ biết gì cả. Cậu cứ im lặng rời khỏi Việt Nam đi như hai lần xa cách trước thì tớ sẽ chẳng rối bời thế này. Cái cảm giác tớ nghĩ mình chẳng còn cơ hội dõi theo cậu nữa khiến tớ hoang mang. Tớ giữ im lặng suốt những năm qua vì tớ biết trái tim cậu chưa một lần nhìn nhận tớ. Nếu lần này im lặng để cậu đi châu Phi 3-5 năm nữa, sau này gặp lại tớ biết mình sẽ hối hận. Hối hận vì tớ không dám một lần để đối diện với cảm xúc dành cho cậu.
Tớ đã muốn bỏ đi cái tôi để nói với cậu hãy thử một lần nhìn nhận tớ, thử một lần cho tớ công khai chờ đợi cậu. Thử một lần cho tớ thêm thử thách cảm xúc của mình trong thời gian cậu đi. Tớ đã muốn nói rằng tớ muốn chờ đợi cậu.
Hôm qua trước khi cậu chuẩn bị kết thúc chuyến công tác, tớ dồn hết dũng khí và bỏ đi cái tôi để định đối diện với cậu, để tớ vượt qua cảm xúc rối bời trong tớ. Tớ mới chỉ nói với cậu rằng lần này tớ cảm thấy bối rối khi nghĩ cậu xa thật chứ không chơi thì cậu đã không muốn lắng nghe tiếp. Khi đấy tớ biết mình mãi chẳng thể tiến lại gần cậu.
Tớ biết nếu gửi cho cậu những dòng này chỉ khiến cậu càng xa cách tớ. Thế nên tớ mong sẽ là một lần vô tình nào đó cậu đọc được trên báo và nhận ra tớ đã viết nó để dành cho cậu. Đó không phải cảm xúc nhất thời mà là những điều tớ đã cất giữ trong sâu thẳm trái tim tớ. Trước cậu, tớ sẽ trở về im lặng như suốt bao năm qua tớ vẫn làm. Tớ hứa, tớ sẽ nỗ lực sống tốt như cậu để sau 5 năm sau gặp lại, tớ sẽ nói với cậu tớ vẫn luôn làm tốt.
Theo VNE