Ở nhà chăm con là việc luôn phải để mắt, luôn phải canh chừng, luôn phải chú ý, luôn được hứng thú, tiếp diễn không ngừng... (Ảnh minh họa).
Có cái gì đó lấp lánh trong chỗ phân mà bé yêu 6 tháng tuổi của tôi vừa “sản xuất” ra. Tôi biết tôi có thể bị hoa mắt vì thiếu ngủ, vì vậy tôi kiểm tra lại lần nữa. Vẫn có ánh bạc lấp lánh.
Đây có phải một dạng truyện cổ tích không nhỉ? Có phải tôi đã sinh ra được “một chú ngỗng biết đẻ trứng vàng”? Cụ thể trong trường hợp của tôi là một bé trai “ị” ra kim cương? Không thể cưỡng lại sự tò mò, tôi đào sâu hơn vào bãi “phế thải” trong chiếc bỉm của con trai mình. Hoàn toàn theo nghĩa đen. (Nếu bạn không phải một người mẹ, bạn có thể chỉ nghĩ tới ấn tượng ghê rợn mà câu nói của tôi tạo ra. Nhưng nếu bạn đã làm mẹ, tôi đánh cược rằng bạn thậm chí còn chẳng chớp mắt).
Tôi phát hiện ra hai chiếc cúc lớn, sáng bóng. Lập tức, tôi nhớ đến chiếc áo sơ mi mà cô trông trẻ mặc hôm qua. Bạn đoán đúng rồi đó: chiếc áo màu đen với hàng cúc bạc lấp lánh.
Đó là lần đầu tiên tôi để con ở nhà với cô trông trẻ. Tính tôi rất cẩn trọng và yêu cầu cao nên đã dành rất nhiều thời gian tuyển chọn kỹ càng. Chúng tôi sống xa gia đình nên không thể nhờ cậy sự giúp đỡ từ ông bà được. Cuối cùng tôi cũng tìm được một người có bề dày kinh nghiệm đáng nể và có vẻ như cùng chung những quan điểm nuôi dạy trẻ với tôi. Cô ấy thậm chí còn từng mở một trung tâm trông trẻ của riêng mình.
Cô ấy đòi mức lương cao gấp đôi so với ứng viên thứ hai trong danh sách của tôi nhưng tôi vẫn quyết định không tiếc khoản đầu tư này. Đắt tiền hơn thì phải tốt hơn chứ nhỉ?
Nhưng trong trường hợp của tôi thì câu này sai bét. Cô trông trẻ giả điếc khi tôi hỏi về những chiếc cúc. Hoặc cũng có thể cô hoàn toàn không biết gì về việc con tôi có ngậm và nuốt mấy cái cúc này. Tôi không chắc như thế nào thì tệ hơn.
Sự việc này tác động mạnh tới tôi bởi vì tôi luôn bị ám ảnh bởi người giúp việc và trông trẻ. Tôi đã nghe và đã chứng kiến nhiều câu chuyện kinh dị từ những người bạn của tôi chia sẻ về vấn đề này. Có người giả bộ trò chuyện líu lo với em bé của tôi lúc tôi để ý và thời gian còn lại thì “câm như hến”, mặc con tôi lủi thủi chơi một mình.
Tôi biết đó là những ví dụ cho thấy toàn cảnh. Bởi vẫn có những người trông trẻ thực lòng yêu thích và có trách nhiệm với những em bé họ trông nom. Tôi nghĩ mình chắc đang ghen tỵ bởi vì tôi cảm giác như mấy người trông trẻ đang cướp đi khỏi tôi những khoảnh khắc kỳ diệu bên con. Đó là những khoảnh khắc vô cùng, vô cùng quý giá.
Tôi đã nghĩ mình sẽ sớm đi làm trở lại sau khi sinh bé. Tôi thực sự đã làm vậy. Tôi đâu phải tuýp người mẹ truyền thống, sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì con. Tôi cũng không dành nhiều tháng trời để tìm nhà trẻ thích hợp cho con hay luôn mê mẩn những đôi giày trẻ con bé xíu… Tôi chỉ là một chuyên gia kinh tế ham việc, đôi khi mệt mỏi vì cứ phải giao tiếp với những người lớn tẻ nhạt, nói gì tới mấy cô cậu nhóc tí hon thậm chí còn chưa thể nói cho tôi biết chúng muốn gì, cần gì. Trong vài tháng đầu ở nhà chăm con, tôi thậm chí còn đếm từng giờ từng phút mong ngóng lúc chồng về nhà để chia sẻ với tôi.
Ở nhà chăm con với tôi không phải chuyện thực sự tốt. Cũng không phải việc gì tệ hại. Đơn giản việc cần làm là thế. Là tôi được làm mẹ toàn thời gian. Là việc luôn phải để mắt, luôn phải canh chừng, luôn phải chú ý, luôn được hứng thú, tiếp diễn không ngừng. Là giận dữ, điên tiết, là bất lực, là mệt nhoài, là kiệt sức, là chán nản, tất cả diễn ra trong vòng 5 phút đồng hồ.
Tôi rất biết ơn chồng tôi đã chịu khó đi làm để tôi có thể trân trọng từng phút giây bên con và chia sẻ với người bạn đời của tôi lúc anh trở về nhà.
Con trai tôi rất quấn bố và luôn chào tạm biệt bố rồi đứng nhìn không chớp mắt cho tới bóng chồng tôi khuất xa khỏi tầm nhìn. Và giống như cách con trai tôi yêu bố, tôi biết, bé sẽ yêu tôi như vậy nếu tôi phải đi làm. Nhưng tôi cảm thấy thật mừng vì không phải nghe câu "Bye bye mẹ". Tôi chỉ là không chịu nổi cảm giác khi nghe câu đó.
Ngay cả khi nếu chúng tôi có thuê người trông trẻ, tôi vẫn sẽ có nhiều khoảnh khắc quý giá bên con. Nhưng tôi cứ thấy mình sẽ bỏ lỡ dù chỉ một cơ hội để được yêu một người khác – huống hồ đó là một thiên thần bé nhỏ tuyệt vời. Và thực lòng mà nói, không phải yêu một người khác là điều đẹp nhất chúng ta có thể làm hay sao? Đó cũng là điều tôi muốn làm. Điều đẹp nhất tôi muốn làm!
Vài nét về tác giả
Jessica Levy là một nhà văn tự do, một người đam mê ẩm thực và quan tâm tới chính trị. Cô từng du lịch nhiều nước trên thế giới và sống ở Ma rốc, Israel, Ấn Độ, Barbados. Các bài viết của cô có thể được tìm thấy trên nhiều trang tin, tạp chí nổi tiếng như Kveller, xoJane, Cosmopolitan, Buzzfeed.
Theo Trí Thức Trẻ