Hồi mang thai em bé đầu tiên, khi siêu âm, bác sĩ tính nói giới tính em bé, nhưng vợ chồng mình đều không muốn nghe. Chồng mình nói: "Con đầu là của trời cho. Trai hay gái cũng được. Đến lúc sinh biết cho bất ngờ".
Chồng nhà văn Gào và con gái.
Vợ chồng mình đi mua sắm quần áo cho em bé, đều mua màu xanh nước biển. Đặt tên con là Bình, trong từ "Bình yên". Mong rằng, dù con là trai hay gái, thì cũng sẽ luôn có một cuộc sống, gia đình bình yên. Khi em bé vừa oe oe cất tiếng khóc chào đời, là mẹ, mình trào rơi nước mắt. Chồng bế bé trên tay, đặt con vào sát bên cạnh mình và nói: "Mẹ em bé ơi, con gái!".
Chồng mình thích con gái lắm. Thậm chí sau này, lúc hai vợ chồng tâm sự, chồng mình còn xúi mình đẻ thật nhiều con gái nữa. Anh ấy cũng rất thương con. Đối với con, anh ấy luôn kiên nhẫn, nhẹ nhàng và tình cảm khuyên nhủ, chứ không bao giờ la mắng khi con có lỗi. Phải nói thêm rằng, để làm được như vậy đối với chồng mình thật là... kỳ lạ trong mắt mình. Bởi anh ấy là người nóng tính một cách khủng khiếp. Thế mà, chỉ riêng với con, anh ấy không nóng nảy bao giờ. "Bìn ơi, con làm thế là không đúng. Con có biết vì sao không?"... Anh ấy luôn bắt đầu nói với con như vậy, nếu con lỡ làm chuyện gì nghịch ngợm.
Bé nhà mình hơn hai tuổi rồi. Nghe đâu đang rơi vào "khủng hoảng tuổi lên 3". Bé khá là cứng đầu. Người lớn nói gì, bé sẽ hay làm ngược lại. Nhưng chồng mình vẫn cứ cố gắng để không bao giờ lớn tiếng với con. Có lần, bé giận bố, không nói chuyện với bố. Trẻ con mà, giận dỗi là chuyện không lạ gì. Nhưng chồng mình buồn tới mức... anh ấy đã khóc. Trong khi, suốt 8 năm vợ chồng mình yêu nhau, mình chưa thấy anh ấy khóc vì ai. Mình ôm chồng hỏi: "Sao bố khóc thế? Bố buồn Bìn à?". Chồng mình bảo: "Bố sợ Bìn ghét bố!".
Vợ chồng mình đều muốn sau này con trở thành người biết yêu thương người khác. Lúc con đi ngủ, mình thường nói vào tai con rằng: "Vì bố mẹ rất yêu thương con, nên con sẽ trở thành một người tốt nhé!". Mình không biết mình đã đọc ở đâu đó rằng, hy vọng con bạn trở thành người tử tế và thường xuyên nghĩ tới điều đó, bé sẽ trở thành đứa trẻ giàu lòng nhân ái. Mình tin, và luôn làm theo điều mình đã tin.
Có những lúc cuộc sống vợ chồng căng thẳng đến cao điểm. Vợ chồng mình buông tay nhau ra và chẳng thèm nhìn nhau nữa. Nhưng tuyệt đối mình không bao giờ nói xấu bố của con gái mình trước mặt bé. Vì mình biết bé yêu bố. Và bố cũng yêu bé. Mọi lỗi lầm của người lớn không bao giờ được phép trút lên đầu con trẻ. Và tình cha con thiêng liêng, không nên vì toan tính, giận hờn cá nhân mà bị bất kỳ ai chia rẽ.
Phụ nữ sinh con ra rất vất vả. Vì mình cũng yêu thương con rất nhiều. Con là sinh mạng mình, là máu thịt của mình, nên mình lúc nào cũng sợ, nếu cãi nhau thì chồng sẽ lấy con đem trốn. Chồng luôn trấn an mình rằng: "Dù có chuyện gì, con cũng cần có mẹ, nên mình đừng lo, chồng sẽ không làm thế đâu. Nhưng chồng sẽ luôn yêu con lắm lắm lắm".
Bạn có biết giá trị của hôn nhân là gì không? Không phải chỉ có tình yêu nam nữ như nhiều người vẫn đang lầm tưởng đâu. Giá trị của hôn nhân chính là gia đình, có bố mẹ và con cái cùng tình yêu thương mà chúng ta định nghĩa hoài không hết.
Vậy nên, mỗi lần cãi nhau với chồng, chồng bỏ đi đâu đó. (Mà chắc chắn sẽ quay về sớm thôi, vì chồng toàn nhớ con chịu không nổi). Mình ở nhà suy nghĩ, lại nghĩ về lúc mới sinh Bìn, đêm đầu tiên được về nhà, cả đêm đó, chồng mình thức trắng ngắm con thở, tay nắm chặt tay con...
Mình không cần chồng yêu mình đến sông cạn đá mòn... Mình chỉ cần chồng mình, sẽ mãi mãi vì con, và yêu con như vậy. Có thế, thì chuyện gì, cũng có thể nắm tay cùng bước.
Theo Gào