Giấu kỷ niệm vào góc trái tim xưa

Vô tình gặp lại anh, hai ta gượng gạo như những người xa lạ, nhìn ánh mắt anh em thấy có chút xót xa, thương hại anh dành cho em. Em tự nhủ tình cảm của những năm tháng ấy có lẽ đã đến lúc nên buông bỏ rồi.

banner ads

5672-mua.jpg

Ngoài kia trời đang mưa, em chợt thấy lòng sao trống trải quá

Khoảng thời gian này, thành phố chìm ngập trong những cơn mưa. Vẫn biết mưa thường mang theo những nỗi buồn nhưng sao lòng em cảm thấy trống trải quá, phải chăng vì cuộc sống là những chuỗi ngày cô đơn, ngập tràn những tổn thương chua xót khiến cho con người ta càng cố trốn chạy thì nỗi buồn, sự cô đơn ấy lại càng bám riết, chẳng chịu buông tha. Hạnh phúc với em chính là mây là gió, là những gì to lớn chưa kịp đưa tay ôm trọn đã vội bay xa. Con tim từ khi biết thế nào là yêu ghét đã không biết bao lần bị tổn thương, bội bạc, để rồi cứ thế tình đến tình lại tan, kẻ vội vã quay đi, người ở lại vẫn thế, lạc lõng cô đơn.

Mưa… cảm giác từng giọt chạm lên má, lên môi, rồi tràn qua khóe mắt khiến cho người ta cay lòng. Em cũng vậy, những buổi chiều tan tầm vội vã trở về dưới những cơn mưa, từng giọt mưa như từng dòng ký ức ùa về. Tình đầu thật khó tan, em mỉm cười với số phận khi đã khiến mình chẳng thể bên nhau, em vẫn cứ thế dõi theo anh, lẳng lặng thôi vì biết mọi thứ chẳng thể nào quay về lại như lúc ban đầu.

Bốn năm chia xa, vui có, buồn có, em vẫn chẳng thể yêu ai như yêu lần đầu, cứ thế để mặc bản thân đắm chìm trong quá khứ với những ký ức đau thương vụn vỡ. Em khép mình lại và luôn dõi theo anh, ngày em biết mình đã trở thành người lạ từng yêu của anh, cảm giác thật khó tả. Anh trở về, em và anh lại sống cùng nhau trong một thành phố, cùng hít thở bầu không khí trong lành của quê nhà nhưng cảm giác anh vẫn vậy, xa đến thế lại khiến em không khỏi chạnh lòng. Em vẫn cứ thế, đi ngang nhà anh, đôi lần thấy anh trên phố, cố tình hỏi han về anh, ngược lại em đã trở thành ký ức trong anh.

Thấy anh hạnh phúc bên người mới em tự hỏi nếu ngày trước anh cũng ân cần như thế, không lừa dối, không cố tình làm tổn thương em, có khi nào mình đã có một kết thúc khác. Em chấp nhận cuộc hôn nhân không tình yêu trước sự ngăn cản của người thân, bạn bè chỉ để lấp đầy chỗ trống trong trái tim, để có thể cho chính mình một cơ hội được yêu, được mở lòng một lần nữa. Thế nhưng cuộc đời vốn dĩ không đơn giản như em vẫn nghĩ, em đánh cược hạnh phúc của mình để rồi đổi lại vẫn đi về một mình, cô đơn.

5671-crying-woman.jpg

Tình yêu, nỗi nhớ, đau thương... tất cả đã thành nước mắt trong em anh có biết?

Tình yêu, nỗi nhớ, đau thương và nước mắt, tất thảy đã là lẽ tự nhiên của cuộc sống. Em khóc một mình trong đêm nhưng lại chẳng để ai thấy mình yếu lòng. Em biết khóc không phải hèn nhát, yếu đuối, khóc chỉ là một lối biểu hiện cảm xúc, là sự chịu đựng chẳng thể nói nên lời, là sự dồn nén của những nỗi đau, nỗi nhớ mà thôi. Cuộc sống thật khắc nghiệt đã cướp mất của em quá nhiều thứ nên giờ em lại trắng tay.

Vô tình gặp lại anh, hai ta gượng gạo như những người xa lạ, nhìn ánh mắt anh em cảm thấy có chút xót xa, thương hại anh dành cho em. Em tự nhủ tình cảm của những năm tháng ấy có lẽ đã đến lúc nên buông bỏ rồi. Giấu kỷ niệm xưa cũ vào một góc, em hy vọng có thể chờ đợi đến một ngày sẽ sống cuộc đời của riêng mình, cuộc đời đó sẽ có người dành cho em, khiến cho em yêu và cảm thấy được yêu như chưa từng tổn thương, một cuộc đời mà em có thể dành hết yêu thương để sống trọn vẹn, không hối tiếc. Trái tim em, đến khi nào mới lại yêu thêm lần nữa?

Theo Vnexpress

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI