Duyên muộn

Ngập ngừng mãi, cuối cùng dì mới chịu kể: Cuối tuần này người ta đến nhà coi mắt dì đó Út! Câu nói thật nhanh, nghe như một lời… thú tội bẽn lẽn. Cháu bật cười thành tiếng, nhưng nước mắt cứ tràn ra, không sao ngăn được. Thương dì đến thắt lòng…

banner ads

Dì hơn Út chỉ vài tuổi. Dì giống ngoại, thừa hưởng mấy nét thô mộc cùng làn da ngăm ngăm. Bao nhiêu cái đẹp cái duyên mẹ Út hưởng hết rồi, nên dì đành xấu xí lỡ duyên thế này. Câu nói ấy, trong một lần dì cháu tâm sự, dì buột miệng nói ra. Khi ấy, cháu vừa qua thời mới lớn, ham chơi và mải điệu đàng với mấy "cái đuôi" của mình, nên vô tâm nào hiểu nổi tiếng thở dài rất khẽ của dì.

5680-phong-tuc-dam-hoi.jpg

Nghe Út bảo cưới mà con rưng rưng nước mắt. Mong sao Ut sẽ mãi hạnh phúc

Nhớ hồi ấy, ba mẹ đi buôn chuyến xa, Út ở nhà chỉ trông vào dì. Hết lớp 9, dì nghỉ học, quẩy đôi quang gánh ra chợ buôn thúng bán bưng từ sáng sớm. Cháu tan trường về thì dì đã nấu xong cơm trưa, chờ về cùng ăn. Gói kẹo dẻo bọc đường lấm tấm, chiếc kẹp tóc be bé, dì dành dụm mua về cho đứa cháu bé bỏng… Nhờ có dì, những năm tháng ấu thơ thui thủi xa cha mẹ của cháu không đến mức tủi thân, thiếu thốn. Ngay cả lúc hoảng sợ với “nguyệt san” đầu đời, cháu cũng được dì dỗ dành, chỉ bảo. Dì có chuyện gì vui buồn đều thủ thỉ kể cho cháu nghe, như hai người bạn thân thiết vậy. Mà cháu thì, lúc nhỏ vô tâm, lớn hơn một chút lại vội vã dõi theo những bận bịu riêng mình.

Khoảng thời gian ở bên dì, cháu được dì tắm rửa, tết tóc, cắt móng tay và gãi lưng khi ngủ… Những chăm chút của dì mãi mãi sẽ vẫn là chuyện bình thường, hiển nhiên, cho tới một ngày kia cháu lớn hơn, đi học xa nhà, mới nhận ra yêu thương của dì như tình cảm mẹ con.

Thấm thoắt, cháu đã làm mẹ của hai đứa trẻ, thấu hiểu những nhọc nhằn và cả cảm giác cô đơn mà một người phụ nữ phải gánh chịu. Thời xuân sắc đi qua nhanh lắm. Lúc đó, cháu mới biết thương dì. Chút quà bánh và vài cuộc điện thoại đường dài hỏi thăm làm sao đủ để xua đi nỗi cô đơn của dì. Dì vẫn ở lại quê nhà, chăm sóc ngoại, cần mẫn với gánh hàng sương sáo ngày càng ít người ăn. Đôi bận về thăm nhà, cháu vô tư giục dì mau lấy chồng, dì chỉ cười buồn.

Dượng tương lai chính là người ngày xưa hay mua giúp dì mớ sương sáo còn ế sau buổi chợ trưa. Thương thầm dì từ đó đến nay. Dượng bắt dì của Út chờ lâu đến vậy! Dì rụt rè dặn, Út xem có cái áo dài nào cũ, mang về cho dì mượn. Với lại mua giùm dì hộp phấn, cây son màu nhạt nữa…

Ôi dì của Út! Làm sao dì biết được, là buông điện thoại xuống, Út vừa cười, vừa khóc vì thương và mừng cho dì. Lâu lắm rồi, cháu chỉ mong đến dịp được dắt dì đi may áo cưới, tự tay trang điểm, chải tóc cô dâu cho dì. Mong sao hạnh phúc đến muộn kia sẽ ở mãi bên dì.

Theo PNO

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI