Chú hàng xóm là bố con đấy ạ!

(Yeutre.vn) Nhưng câu trả lời của bé Na là làm tôi suy nghĩ nhiều hơn cả, khi được hỏi từng người mà bé vẽ trong tranh, thì người đàn ông to lớn vạm vỡ đứng cạnh mẹ con bé, không phải là tôi mà là chú hàng xóm. Khi được hỏi tại sao con không vẽ bố mà vẽ chú hàng xóm, thì bé trả lời: “Chú hàng xóm là bố con”.

banner ads

4574-1-phununewsvn7.jpg

Câu trả lời "Chú hàng xóm là bố con!" của bé Na làm tôi suy nghĩ rất nhiều.

Tôi và vợ yêu nhau từ thời đại học, nên ra trường là quyết định cưới nhau luôn, do chúng tôi đều là con một, mà tôi và cô ấy đều chỉ còn mẹ, thế nên thay vì lên Hà Nội làm thì cô ấy quyết định ở lại quê, còn tôi do học ở Hà Nội, ra trường được sự giới thiệu của giảng viên trên khoa, tôi xin được chân kỹ sư xây dựng của một công ty nước ngoài. Lương một tháng của tôi bằng lương một năm người ta đi làm nhân viên văn phòng. Thế nên dù sống đời sống “ngưu lang chức nữ” nhưng vợ chồng chúng tôi đều vui vẻ chấp nhận.

Thời gian đầu mới cưới, tôi cũng cố gắng tranh thủ công việc cuối tuần về nhà một lần, vì nhà tôi tận miền Trung. Nhưng sau này khi hai nhóc tì sinh đôi ra đời, công ty mở thêm chi nhánh ở Bắc Ninh, việc nhiều hơn đồng nghĩa với những chuyến về nhà của tôi cũng ít hơn, khi thì 2 tuần một lần, thậm chí có khi kéo dài cả tháng.

Lúc đầu cũng thấy áy náy với vợ con nhưng rồi guồng quay công việc làm tôi không còn thời gian để nghĩ tời bất cứ điều gì. Lương của tôi tỉ lệ nghịch với những chuyến về nhà.

Mọi thứ cứ thế mà trôi đi nếu như không có một chuyện cười ra nước mắt, chả là thế này, hôm đó là cuối năm mẫu giáo, lớp học của hai cô con gái sinh đôi của tôi được cô giáo yêu cầu vẽ tranh gia đình, có đầy đủ những thành viên. Sau khi nộp bài, cô giáo cũng là bạn của vợ tôi ngạc nhiên khi thấy hai bức tranh hoàn toàn khác nhau, trong bức tranh của bé My chỉ có 3 thành viên là mẹ và 2 em bé, còn trong bức tranh của bé Na thì vẫn đầy đủ 2 người lớn, 2 em bé.

Do cũng nắm tâm lý trẻ con nên cô giáo đã gọi riêng 2 con tôi ra để hỏi, vì khi một bức tranh có sự thiếu sót ai đó, thì cũng có nghĩa tâm lý của bé đang có sự xáo trộn.

Câu trả lời của 2 bé, đều khiến vợ chồng tôi ngã ngửa, vì chưa bao giờ nghĩ điều này có thể xảy ra. Bé My thì bảo rằng “con không biết bố đâu, vì ít khi con được gặp bố” mà cũng đúng thật, khi tôi về nhà, cũng là cuối tuần nên hai bé thường về ngoại chơi, chỉ đến khi tôi chuẩn bị ra Hà Nội thì tôi sang chào mẹ vợ và lúc đấy mới gặp hai con. Giờ nhớ lại, không hiểu sao lúc đó tôi có thể trở thành một ông bố vô tâm đến thế, cứ nghĩ kiếm tiền để vợ con sung sướng là trách nhiệm của người bố đã dừng lại, thế nên cứ năm này qua năm khác, điều duy nhất tôi có thể làm cho con đó là: Tiền.

Nhưng câu trả lời của bé Na là làm tôi suy nghĩ nhiều hơn cả, khi được hỏi từng người mà bé vẽ trong tranh, thì người đàn ông to lớn vạm vỡ đứng cạnh mẹ con bé, không phải là tôi mà là chú hàng xóm. Khi được hỏi tại sao con không vẽ bố mà vẽ chú hàng xóm, thì bé trả lời: “chú hàng xóm là bố con”

Tất nhiên không phải vợ tôi ngoại tình, em không thuộc kiểu người “mèo mả gà đồng”, chú hàng xóm ấy là Huy, bạn nối khố của tôi, không có tôi ở nhà vợ chồng Huy thường giúp đỡ vợ con tôi, nhất là những việc cần đến đôi bàn tay của người đàn ông, khi thì sửa bóng đèn, khi thì máy lạnh, khi lại là miếng tôn trước nhà bị gió thổi bay….cứ thế, trong đầu bé hình ảnh của một chú hàng xóm đã thay cho hình ảnh của một ông bố vô tâm, mỗi tháng về một lần, đến một cái ôm con cũng như là điều xa xỉ.

1688-bo-la-chu-hang-xom.jpg

Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định trở về nhà ở cùng vợ con không đi làm xa nữa.

Sau vụ bức tranh đấy, cô giáo có nói lại với vợ chồng tôi, hôm đó tôi xin phép công ty nghỉ một tuần theo tiêu chuẩn nghỉ phép lên xe về nhà ngay trong đêm, đến những ngày hôm sau vợ chồng trằn trọc mãi để tìm một hướng giải quyết, vì nếu để các con sống trong hoàn cảnh thế này, sẽ ảnh hưởng lớn đến tâm lý các con.

Thương các con, thương vợ bao nhiêu thì tôi tự trách mình vô tâm bấy nhiêu. Cứ nghĩ trên đời này có tiền là có tất cả nên tôi đã lao đầu vào kiếm tiền, thế nhưng giờ nghĩ lại có nhiều thứ cả núi tiền ta cũng không thể mua được, đó là hạnh phúc gia đình.

Sau mấy ngày suy nghĩ, tôi và vợ cùng thống nhất là về mở đại lý phân bón, mặc dù chẳng liên quan gì đến ngành nghề của hai vợ chồng, nhưng do nhu cầu của nơi tôi ở cũng nhiều mà chưa có đại lý nào.

Từ đó đến nay đã 2 năm trôi qua, lương của tôi bây giờ do chính tôi trả cho mình, một năm bằng với một tháng khi tôi còn làm kỹ sư xây dựng, nhưng bù lại tôi được cạnh vợ, cạnh con. Một bức tranh lớn do hai con gái tôi vẽ sau này có đủ cả bố và mẹ được treo ở chính giữa phòng khách. Mỗi lần nhìn thấy nó tôi lại thấy ấm lòng, thấy vui và không bao giờ hối hận khi quyết định bỏ phố về quê với gia đình. Hai con gái tôi giờ đã học lớp 2, hai bé đều rất ngoan và học giỏi.

Mỗi đêm kéo về, nhìn hai con ngủ say như thiên thần, tôi càng thấy quyết định của mình là không sai!

Yeutre.vn

Hữu Ích Đáng tin cậy

    CHỦ ĐỀ MỚI